Vô minh – gốc rễ của luân hồi. Nhưng Vô Minh là gì? Rất có thể, bạn vẫn đang hiểu sai. Vô minh (avijjā) là trạng thái mù mờ nền tảng trong tâm chưa giác ngộ. Nó không phải là thiếu kiến thức thế gian, mà là không thấy đúng bản chất các pháp – theo cách có thể đưa đến yểm ly và đoạn tận khổ. Cụ thể, vô minh là: – Không thấy rõ Tứ Thánh Đế – tức không thấy khổ, nguyên nhân khổ, sự đoạn diệt khổ và con đường đưa đến đoạn diệt khổ. – Không hiểu đúng về duyên khởi. – Không nhận ra bản chất vô thường – khổ – vô ngã, cũng như sự tập khởi – sự diệt đi của danh-sắc và ngũ uẩn. Vô minh là một lớp vô tri sâu kín che lấp khả năng thấy đúng các pháp. Khi vô minh hiện diện, tâm rơi vào các biểu hiện như: – Đồng hóa thân-tâm là “ta”. – Chạy theo dục, tạo nghiệp tái sinh. – Không thấy luân hồi là khổ, tiếp tục đầu tư vào hiện hữu. Phân biệt: Vô minh – Si – Tà kiến Vô minh không phải là một tâm sở cụ thể, mà là một trạng thái nền bao trùm khiến tâm không thấy đúng thực tán...
PHƯỚC LÀ GÌ? Chúng ta vẫn quen nghe: “Làm việc thiện là có phước.” “Bố thí, giữ giới, hành thiền — đều là tạo phước.” Thậm chí, phước còn được phân thành nhiều loại — cái thì được xem là lớn, cái thì cho là nhỏ. Nhưng… Nếu bạn không hiểu rõ bản chất của phước, thì dù bạn làm phước cả đời, cũng có thể chỉ tạo được một chút phước nhỏ, hoặc tệ hơn: không sinh ra phước nào cả. Hãy cùng tìm hiểu. Theo Phật pháp, phước chính là một loại nghiệp — cụ thể là nghiệp thiện — kusala kamma — tức dòng tâm có chủ ý — cetana — sinh khởi với vô tham, vô sân, vô si. Để hiểu rõ hơn về nghiệp, quý vị có thể xem thêm clip “Nghiệp lực” đã đăng trên kênh. Giá trị của phước không nằm ở việc bạn làm gì bên ngoài, mà ở tâm bạn đã chuyển hóa thế nào trong lúc làm những việc đó. Dù hành động nhỏ, nếu tâm có trí tuệ, xả ly và chánh kiến — vẫn tạo phước rất lớn. Người bố th...